September 12, 2015

Chuyện người nhặt xác hài nhi

GDVN) - Có một nhóm người chuyên đi nhặt xác chết của những bào thai, mặc dù trước đó, họ thừa nhận: “Tôi đã rất sợ khi cầm trên tay mình một bịch ni lông màu đen, trong đó lẫn lộn máu, băng, kim tiêm, 1 xác chết trẻ em cùng một mảnh giấy ghi tên mẹ và bào thai bao nhiêu tuần” 



Đều đặn hàng tối đi nhặt xác những thai nhi

Cứ chập 7h tối, trên các tuyến đường như Giải Phóng, đoạn đường Hà Đông, Thái Thịnh hay tại các cửa phòng khám tư nhân nạo hút thai tại Hà Nội có một nhóm người cứ đi ra, đi vào như những người hát rong, bán báo dạo.
Điều đặc biệt là trên tay họ, không cầm bất cứ một dịch vụ đồ nghề kiếm tiền nào, cái họ cần là những rác thải y tế - những túi ni lông được vất ra một cách không thương tiếc bên vệ đường hoặc trong các thùng rác, hố ga, cống nước,…

Công việc cần mẫn mà họ đã làm suốt 3 năm nay, bất kể ngày mưa, ngày nắng, bất kể ốm đau, bệnh tật đó là thu nhặt các thai nhi bị phụ huynh vứt bỏ ngay khi còn nằm trong bụng mẹ hoặc vừa mới chào đời.


Công việc cần mẫn mà họ đã làm suốt 3 năm nay, bất kể ngày mưa, ngày nắng, bất kể ốm đau, bệnh tật đó là thu nhặt các thai nhi bị phụ huynh vứt bỏ ngay khi còn nằm trong bụng mẹ hoặc vừa mới chào đời. (Ảnh chụp thai nhi bị vứt bỏ trong các bao ni lông đen)

“Có những bào thai để lâu ngày chưa được phát hiện, mùi cơ thể đã bắt đầu thối rữa, bốc lên nồng nặc, nhất là vào những ngày nắng nóng, mùi đó rất kinh khủng. Bạn cứ tưởng tượng: Quần áo để trong nhà vài hôm quên không giặt đã có mùi hôi nhức mũi, đằng này lại là một cơ thể đã phân hủy thì mức độ khó chịu sẽ như thế nào.


Lần đầu tiên ngửi thấy mùi đó, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ buồn nôn và chạy ù té đi chỗ khác. Thú thực mình cũng đã rất sợ nhưng tình thương các bé đã cho mình thêm sức mạnh để tiếp tục công việc này” – Chia sẻ về lần đầu tiên đi nhặt thai nhi, chị Nga, một thành viên trong nhóm Bảo vệ sự sống cho biết.


Nhóm đã thành lập cách đây khoảng 4 năm, trải dài và rộng khắp các tỉnh từ Nghệ An – Thanh Hóa lan rộng ra Ninh Bình, Nam Định, thành viên tham gia phần lớn là các bạn trẻ sinh viên và một số chị em phụ nữ. Để làm được công việc này, đòi hỏi người tham gia phải có tình yêu, một trái tim đầy ắp tình yêu thương.


Đối với những người theo công giáo thì họ coi những đứa trẻ như là đấng tình yêu, coi những thai nhi như người anh em, một linh hồn và ngay từ giây phút được hành hình trong bụng mẹ, con người ta đã phải có trách nhiệm bảo vệ sự sống đó, không ai có quyền dứt bỏ em cho dù em bé đó bị bệnh đao hay khuyết tật trong cơ thể.


Chị Nga kể: Lần đầu tiên đi nhặt thai nhi, nhóm của chị  ban đầu chỉ có 2 người, chị cùng 1 chị gái hơn chị 10 tuổi. “Chị phải đi năn nỉ bác sĩ để họ cho mình rác thải y tế đó nhưng bác sĩ nào cũng từ chối.


Làm quen mãi mới được 1 bác sĩ trẻ trong bệnh viện Đống Đa nhưng bác này ghé tai bảo nhỏ: “Cho nhưng phải giấu vì anh làm chui bên ngoài”. Chị đã gật đầu đồng ý: “Giấu cũng được nhưng xin anh đừng vứt bỏ, đừng cho nó vào cống, cho vào thùng rác, xin cho chúng em được mang về để khâm niệm và chôn cất”.


Thông điệp ngầm của các phòng khám nạo hút thai


Cũng là một người đã tham gia công việc này từ những ngày đầu nhóm thành lập, Đặng Văn C. (sinh năm 1988, hiện vẫn vừa đi học vừa đi làm) vì tình yêu với những sinh linh bé nhỏ, sự cảm thông, đồng cảm với nỗi đau, khát khao sống của những đứa trẻ bị hắt hủi, bị gạt ra bên lề xã hội, C. đã vượt qua những khó khăn để hoàn thành công việc.


C. cho biết: Cậu thường đi bất kể chỗ nào, giờ nào, cứ có người gọi đến lấy thai nhi thì cậu lập tức phi xe máy tới. Những người gọi phần lớn là những người hoạt động trong nhóm, nhà ở gần những phòng khám. Khi họ thấy một bịch túi đen vất ra ngoài thì họ thông báo cho các anh em để tới đó kiểm tra ngay.


Và dường như có một thông điệp ngầm của các phòng khám đó là: “Làm ơn mang nó đi hộ tôi”. Vì vậy, tuyến đường Giải Phóng – nơi có rất nhiều phòng khám nạo hút thai, điều hòa kinh nguyệt là chốn thường xuyên C. và các bạn hay lui tới.


Nói về những khó khăn trong quá trình hoạt động thu gom thai nhi, C. nghẹn ngào nói: “Cũng khổ lắm”. Rất nhiều người nghĩ làm công việc này, C. sẽ có tiền hoặc một số người nói: thu gom thai nhi về bán cho các quán ăn hoặc đồn đoán: chắc là bán thai nhi sang Trung Quốc với giá tiền cao. “Người ngoài luôn thắc mắc và nhìn chúng mình với cái nhìn tò mò, dị nghị, tự đặt câu hỏi: Lấy về làm gì, mục đích ra sao?” – C. phân trần.


Ngoài ra, không ít lần tại các tuyến điểm phòng khám công cộng, bên cạnh trạm xe buýt, thấy C. lảng vảng, mon men phía trước cửa phòng khám, nhiều ánh mắt khinh khi, đầy coi thường “lại dẫn bạn gái đi giải quyết à?” “ném trả” về phía C. Họ đâu biết rằng: C. cùng với nhóm "bảo vệ sự sống" của mình đang làm một việc thiện: nhặt xác các em về để chôn cất một cách tử tế.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho xác thai nhi, C. đang đặt xác em nhỏ lên tấm khăn trắng, chuẩn bị cho việc mai táng một cách tươm tất.

C. cho biết: Thông thường, những đứa trẻ được vứt bỏ cùng với rác thải y tế trong một bao rác đen đều là những thai nhi đã chết, may mắn thì còn lành lặn tay chân, còn không thì bị cắt bỏ từng phần. Nhưng cũng có nhiều trường hợp, đứa trẻ con xấu số ấy vẫn còn thoi thóp thở và bằng sức mạnh vô hình nào đó, dù bị bịt kín trong bao ni lông kín mít, nó vẫn thở và khi được cấp cứu kịp thời, bé đã trở về cuộc sống bình thường.


Báo chí đã tốn bao giấy mực để lên án nạn nạo hút thai trong giới trẻ, học đường đang ngày càng trở nên phổ biến, nhưng có lẽ những bài viết đó không đủ sức thức tỉnh lương tri và kêu gọi sự thay đổi trong quan niệm, suy nghĩ của mỗi người. Phải được tận mắt chứng kiến đứa trẻ đỏ hỏn bị cắt lìa từng bộ phận cơ thể được vất gọn lỏn trong bao ni lông, có lúc bị ruồi muỗi bâu đầy, kiến bu đỏ, người ta mới thấy xót xa cho một sinh linh bé nhỏ đã lìa đời.


“Người ta cứ nói rằng: Đánh nhau là không tốt, giết nhau là không được nhưng khi một người mẹ - người có trái tim yêu thương nhất, tự tay giết đi chính mầm sống của mình thì lại chỉ bị phê phán nhẹ bằng một tiếng thở dài của bác sĩ hoặc chỉ bị trừng phạt bởi một cơn đau thắt ruột trong giây lát lúc nạo hút thai. Không ai có quyền được tước quyền sự sống của người khác.


Khi một con vật sinh ra, nó có 4 chân tự thoát khỏi khung lòng mẹ để sinh sống nhưng một em bé sinh ra không có khả năng đó, nó phải nằm đó chờ mẹ cho ăn, cho bú. Chúng không có tội tình gì, chúng khát khao sống lắm chứ, vậy tại sao, những bậc làm cha, làm mẹ đã nỡ giết hại một người không có khả năng tự vệ” – Chị Nga không giấu nổi sự bất bình nói.

Ngày ngày, hai người đều đã ở tuổi xưa nay hiếm lóc cóc đạp xe hàng chục cây số rong ruổi trên những nẻo đường, tìm bới trên từng bãi rác, đến tận các cơ sở nạo hút thai, bệnh viện để xin xác hài nhi về chôn cất
Gần 10 năm nay, có một bà cụ đã bước sang tuổi 73 vẫn ngày ngày lặn lội khắp nơi để nhặt những thai nhi bị bỏ rơi đem về chôn cất. Đó là bà Phạm Thị Cường, ngụ xã Nghĩa Thắng, huyện Nghĩa Hưng - Nam Định.
Bà bộc bạch: “Hãy yêu thương những linh hồn bé nhỏ bị bỏ rơi kể cả khi chúng đã qua đời, bởi những đứa trẻ tội nghiệp ấy đã gánh thay chúng ta những tai họa ở trần gian”.
Không thể kìm lòng
Ở làng quê nghèo ven biển xã Nghĩa Thắng, không ai còn lạ với hình ảnh một người đàn bà đã vào cái tuổi thất thập cổ lai hy ngày ngày âm thầm đi gom nhặt thi hài những đứa trẻ khắp nơi về chôn cất.
Trên đường về Nghĩa Thắng, khi hỏi thăm nhà bà Cường, chúng tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về bà qua những nông dân ở vùng quê này. Ở nơi đây, mọi người vẫn trìu mến gọi bà là bà Hương “hài nhi”, có lẽ một phần cũng do những công việc mà bà đã và đang làm.
Bà Cường năm nay đã 73 tuổi. Đó là một bà cụ hiền lành, phúc hậu. Đã gần 10 năm nay, không quản ngày nắng cháy da cháy thịt hay đêm đông lạnh giá, bà vẫn lặn lội khắp mọi ngả đường của huyện Nghĩa Hưng, đặc biệt là khu vực thị trấn Đông Bình, để nhặt các hài nhi xấu số bị phá bỏ về chôn cất.
Cuộc sống của bà Cường chỉ trông vào gánh bán rau quả và những đồ tạp hóa ở khu chợ Đông Bình. Nơi đây có một số cơ sở nạo phá, hút thai nhi. Mỗi ngày có hàng trăm ca nạo phá thai đã diễn ra, một phần công khai còn chủ yếu là bí mật, cũng đồng nghĩa với việc hàng trăm hài nhi bị vứt bỏ.
Trong câu chuyện với bà Cường, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng thở dài của người phụ nữ đã ở tuổi gần hết cuộc đời về những chuyện lắt léo nhân tình thế thái của cuộc sống.
Bà nói như oán trách: “Cuộc sống ngày càng phát triển thì nhiều người sống càng buông thả hơn. Ngày càng nhiều các cô gái đến các phòng khám ở Đông Bình để phá thai cũng đồng nghĩa với việc ngày càng nhiều đứa trẻ vô tội phải đi theo những vết kéo oan nghiệt. Mỗi lần nhìn thấy thi hài của các cháu bị vứt bỏ nơi đầu đường, xó chợ tôi lại không thể kìm lòng, càng thương các sinh linh bé nhỏ bơ vơ chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã phải chịu thay tội vạ mà cha mẹ chúng đã gây ra. Đáng trách quá!”.
Bị cười chê là… khùng!
Gần 10 năm nay, họ đã tìm nhặt và an táng hơn 3.000 sinh linh bé bỏng.
Cuộc sống như một định mệnh mà ở đó luôn thường trực cơ duyên của những tấm lòng nhân ái. Tưởng chừng như chỉ có mình bà Cường đi làm công việc “kỳ khôi” là gom nhặt và an táng cho những linh hồn bé nhỏ nhưng bà lại gặp được người bạn cùng chí hướng.
Đó là ông Vũ Văn Bao, người cùng thôn, cũng âm thầm làm công việc tạo phúc đức như bà. Hai con người, hai số phận nhưng họ có chung một tấm lòng nhân ái với những số phận bất hạnh. Họ gặp nhau rồi ngày ngày lại cùng nhau thực hiện một công việc chung, một ơn nghĩa để đời.
Từ đó đến nay, ngày ngày người dân xã Nghĩa Thắng thường gặp cảnh hai người đều đã ở tuổi xưa nay hiếm lóc cóc trên những chiếc xe đạp cà tàng, đạp hàng chục cây số. Họ rong ruổi trên những nẻo đường, tìm bới trên từng bãi rác, thậm chí đến tận các cơ sở nạo hút thai, bệnh viện để… xin thi hài về chôn cất.
Bà Phạm Thị Cường thắp nhang cho những hài nhi xấu số
Những hài nhi nhặt về, bà Cường cùng với ông Bao tỉ mẫn cho vào những bát hương hoặc tiểu sành nhỏ. Bà Cường tâm sự: “Những ngày đầu, tôi thường bị người đời cười chê cho là khùng nhưng dần dần, họ hiểu nên cũng có vài người đi làm cùng”.
Nhiều lúc bà Cường cũng nản khi có quá nhiều đứa bé bị nạo hút như vậy. Nhiều lúc bà định dừng công việc này nhưng lại nghĩ đến những đứa trẻ bơ vơ, sống không thấy mặt cha mẹ, chưa kịp chào đời đã bị bỏ rơi.
Bà lại thấy mình không thể đứng nhìn được, phải làm việc gì sao cho có ích. “Vì vậy, tôi không kể gì là gian khổ, mưa nắng hay ngày đêm, lúc nào nghe tin ở đâu đó có thi hài bị bỏ rơi là lại tìm đến để xin về mai táng”- bà Cường cho biết.
Nghĩa trang Quần Vinh trong một chiều mùa hạ, bà Cường lặng lẽ thắp những nén nhang thơm lên phần mộ của những hài nhi xấu số. Rồi bà nói trong tiếng nấc: “Các con chưa kịp chào đời đã phải trả giá cho sai lầm của những kẻ sinh thành nên các con. Bà thắp nén nhang thơm, mong các con được an nghỉ”.
Bà Cường với công việc bán tạp hóa mưu sinh hằng ngày
Bên ngôi mộ chung được xây dựng khá kiên cố và sạch sẽ, bà cho biết nó được một nhà hảo tâm trong TPHCM gửi tiền ra để xây cho các cháu. “Gần chục năm nay, chúng tôi đã an táng cho hơn 3.000 sinh linh bé bỏng tại nơi này”- bà não nề.
Nhìn những bát hương bên trên có gắn xi măng và được đánh dấu rất chi tiết, mà theo bà Cường mỗi bát hương đó là một đứa trẻ, tôi không khỏi chạnh lòng suy nghĩ. Một địa phương nhỏ như Nghĩa Hưng mà gần chục năm đã có hàng ngàn em bé bị bỏ rơi và chết đi khi chưa kịp chào đời! Đó quả thực là con số quá đau lòng.
Càng thương các cháu nhỏ bao nhiêu, tôi lại càng khâm phục những con người như bà Cường và ông Bao bấy nhiêu. Những việc họ làm không chỉ mang ý nghĩa nhân ái mà đó là hành động cao cả trong cuộc chiến bảo vệ quyền sống của con người, giúp chúng ta nhận ra một thực tại đau lòng, ngẫm về việc sống buông thả của một bộ phận giới trẻ hiện nay đã để lại những hậu quả đau lòng.
Cầu mong… thất nghiệp
Tuy hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, bản thân lại già yếu nhưng lúc nào bà Cường cũng hiển hiện niềm tin cuộc sống và tình thương yêu con người.
Tâm sự với chúng tôi, bà Cường không mong ước điều gì ngoài việc mình được… thất nghiệp. Bà mong sẽ không còn phải ngày ngày đi làm công việc thu gom xác hài nhi đầy đau đớn này nữa.
Tuy vậy, bà Cường vẫn khẳng định: “Tôi sẽ tiếp tục công việc này cho đến khi nào còn sức khỏe. Tôi sẽ tiếp tục đi thu gom những hài nhi xấu số về chôn cất, bởi theo tâm niệm của tôi, những đứa trẻ tội nghiệp đó đã quá bất hạnh. Tôi quyết không để các cháu cô đơn mặc dù đã rời trần thế”.
Chúng tôi rời nghĩa trang Quần Vinh khi mặt trời đã tắt. Nhìn những ngôi mộ của các sinh linh bé nhỏ, chúng tôi biết các cháu đã có giấc ngủ yên bình bởi các cháu được những người dù không trực tiếp sinh thành nhưng luôn làm tất cả để bảo vệ giấc ngủ bình yên cho mình ở nơi vĩnh hằng.
Ngày mới sẽ đến, hy vọng sẽ không còn cảnh những bào thai bị vứt bỏ nữa để những người như bà Cường hay ông Bao sẽ được nghỉ ngơi và xã hội sẽ không còn những cảnh đau lòng.
Ám ảnh
Bà Cường vừa rót nước trà mời khách vừa tâm sự về “cơ duyên” dẫn mình đến cái nghiệp làm phúc này. Bà cho biết vẫn nhớ như in ngày 8-3-2002. Trên đường đến chợ Đông Bình để bán rau, khi đi đến cầu Đông Bình, bà Cường thấy có một túi ni lông màu đen, ruồi muỗi bám đen.
“Lúc đầu tôi cứ nghĩ đây là túi rác của gia đình nào đó ném ra đây. Nhưng rồi đi được một đoạn, tự dưng trong người tôi như có lửa đốt, cứ bồn chồn chẳng yên, đặc biệt là hình ảnh chiếc túi màu đen cứ như ngay trước mắt mình. Đứng lại suy nghĩ một lúc, tôi quyết định quay lại xem bên trong túi bóng đó chứa thứ gì”- bà Cường nhớ lại.
Bà Cường bàng hoàng và đau xót khi chứng kiến một hài nhi đang thoi thóp thở, thân thể bị kiến bu đầy nhưng đôi mắt bé mở to nhìn bà chằm chằm như muốn nài nỉ, van xin.
“Tôi đem đứa bé về nhà, lau rửa sạch sẽ rồi đi xin sữa cho cháu bú nhưng cũng chỉ được ít phút sau, cháu đã tắt thở. Tôi cứ bị ám ảnh mãi ánh mắt của cháu, cứ đau đáu nhìn tôi. Nhiều đêm trăn trở suy nghĩ, tôi quyết định phải làm một việc gì đó chứ không thể để những cảnh thai nhi bị người ta bỏ đi mà không hề được chôn cất”- bà Cường tâm sự.Bài và ảnh: Khánh Linh
7.000 sinh linh bé nhỏ và những cuộc an táng lúc nửa đêm
(CAO) Gần 7.000 hài nhi vô danh trên cao nguyên Lâm Đồng, với những câu chuyện cảm động giữa những người còn sống và những linh hồn trẻ thơ khiến những ai biết đến đều không khỏi chạnh lòng.Giữa cao nguyên Lâm Đồng, hằng ngày, họ vẫn thầm lặng đi nhặt những hài nhi xấu số bị chính người mẹ ruồng bỏ, cướp đi sự sống, đem về và lập nghĩa trang chôn cất tử tế, với gần 7.000 ngôi mộ cùng những câu chuyện cảm động giữa những người còn sống và những linh hồn trẻ thơ.
Nghĩa trang này thuộc Giáo xứ Thanh Xuân, xã Lộc Thanh, thành phố Bảo Lộc (Lâm Đồng) do Giòng Mến Thánh Giá thuộc Giáo phận Đà Lạt thành lập năm 2010. Những người có lòng phụng hiến, những nhà tự tâm, tự nguyện đã tự đi gom nhặt những hoang thai bất hạnh về chôn, để linh hồn các cháu khỏi bị cô đơn, lạc loài và lạnh lẽo giữa dòng đời.
Đặc biệt, họ cưu mang những đứa trẻ vô danh bị bỏ rơi giữa đầu đường xó chợ, trong thùng rác, gốc cây, trước cửa nhà… đem về chăm nuôi và xem như máu mủ của chính mình.
Dọc theo quốc lộ 20, từ TP. Đà Lạt (Lâm Đồng), vượt hơn 110 km chúng tôi tìm đến Nghĩa trang Giáo xứ Thanh Xuân, xã Lộc Thanh, thành phố Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng, nơi chôn cất của gần 7.000 hài nhi xấu số. Đứng trước hàng vạn nấm mộ nhỏ bé được xây bằng miếng đá hoa cương xanh thẩm, kích cỡ chỉ bằng viên gạch lát nền… dưới một buổi chiều cao nguyên với những cơn mưa phùn, gió hiu hiu lạnh như có cảm giác vẫn đâu đây, những linh hồn bé nhỏ phơ phất ẩn hiện.
Từ xa xa lấp ló giữa cơn mưa phùn, hình ảnh người đàn ông nhẹ nhàng bước đi mỗi lúc một gần. Tiếp xúc mới biết đó là ông Trần Đức Hoan, một trong những nhà từ tâm, tự nguyện… hằng ngày vẫn âm thầm đi tìm nhặt các sinh linh vô tội gom về xây mộ, chôn cất đằng hoàng.

Ông Trần Đức Hoan, một trong những nhà từ tâm, tự nguyện
“Những sinh linh ấy tuy không nói được ra lời, không thốt lên thành tiếng, dù chưa kịp thành hình nhưng cũng đã là một con người. Với suy nghĩ đó, chúng tôi lập nghĩa trang làm nơi yên nghỉ của những hài nhi bị bỏ rơi, đồng thời thức tỉnh lương tri của những người cha, người mẹ đã đan tâm vứt bỏ những đứa con bé bỏng của mình”, ông Hoan chia sẻ.
Những linh hồn bị bỏ rơi
Ông Hoan chỉ tay vào từng ngôi mộ rồi cho biết: “Từ hai hài nhi đầu tiên được chúng tôi nhặt khi bị bỏ trong thùng rác ven đường, đem về chôn cất vào ngày 19-1-2009, chỉ sau 6 năm thôi, nghĩa trang này đã là nơi yên nghỉ của gần 7.000 thai nhi và trẻ sơ sinh không danh tính cũng không cha mẹ. Các em được nhặt từ khắp nơi, trong sọt rác, bên lề đường, thậm chí bên một bụi cây nào đó khi đã tắt lịm sự sống”.

Nghĩa trang này đã là nơi yên nghỉ của gần 7.000 thai nhi và trẻ sơ sinh không danh tính
Cũng theo ông Hoan, người nhặt hai hài nhi đầu tiên đem về chôn cất là Bà Nguyễn Thị Hường (58 tuổi) hay còn gọi là Soeur Hường.
Trong lúc đi trên đường, Soeur Hường tình cờ thấy một túi xách, sau khi nhặt lên thì phát hiện trong túi có thi hài của đứa trẻ.
Thấy thương em và để cho linh hồn được yên nghỉ,  Soeur Hường đã đem thi hài xấu số chôn cất tại nghĩa trang này.
Cũng từ đó, hằng ngày Soeur Hường lại đi khắp nơi, trong các con hẻm ở thành phố Bảo Lộc, đến những buôn làng hẻo lánh lân cận, trong các bệnh viện, trạm xá… để tìm nhặt những hài nhi xấu số bị chính người mẹ cướp đi sự sống đem về lập nghĩa trang chôn cất tử tế. Souer Hường cũng chính là người đặt tên cho các em.

Hiện nay, khu nghĩa trang hài nhi được Soeur Hường nhờ một số nhà từ tâm, từ thiện là ông Hoan và ông Hy trông coi, lo hương khói…
“Ngày đó, có lần đi tìm nhặt hài nhi xấu số, Soeur Hường nhặt được 3 em, có em bị chính người mẹ cướp đi sự sống khi chưa hình thành người, có trẻ đã 4-5 tháng tuổi nhưng không một lần được khóc, được mở mắt nhìn thấy ánh sáng. Soeur Hường lẳng lặng đem về gói đàng hoàng rồi chôn cất, xây mộ.
Mỗi ngày cứ trôi qua, số lượng hài nhi tăng lên. Nhiều người thấy việc làm của Soeur Hường đã đồng cảm và cùng cô làm công việc ý nghĩa này, trong đó có tôi và ông Trần Văn Hy và một số Sơ trong mái ấm Tín Thác”, ông Hoan chia sẻ.
Hiện nay, khu nghĩa trang hài nhi được Soeur Hường nhờ một số nhà từ tâm, từ thiện là ông Hoan và ông Hy trông coi, lo hương khói…
Ông Trần Đức Hoan nhớ lại: Đêm 12-8-2012, khoảng 2 giờ sáng có người ngoài bệnh viện gọi ông ra nhận thai nhi. Trời đang mưa to, nhưng ông vẫn chạy xe đi lấy thai nhi xấu số. Đó là hậu quả của những cuộc tình không trọn vẹn, của những cuộc truy hoan trao đổi vô thức và của những dục lạc không kiềm chế được.
Và cứ thế, số trẻ được nhặt về chôn cất ngày một nhiều. Đồng hành cùng ông Hoan là ông Trần Văn Hy. Là người chăm sóc tươm tất nhang khói ấm cúng cho các ngôi mộ nhỏ, ngày hai buổi ông Hy chạy một quãng đường khá xa để đến nghĩa trang quét dọn.
Nếu được làm người…
Ngồi trước một nấm mộ, ông Hoan ngẹn lòng, vội gạt đi giọt nước mắt, nói với chúng tôi: “Nếu ngày đó, bố mẹ các em cho các em một cơ hội để làm người, chắc hẳn giờ đây cũng sẽ có em là bác sĩ, là giáo viên, thậm chí là một nhà báo như các anh… nhưng các em đã mãi mãi không thể làm được điều đó”.
Giữa cơn mưa phùn làm ướt khuôn mặt, tiếng gió thổi vi vu xung quanh là đồi cà phê xanh ngát, ngước lên nhìn hàng ngàn nấm mộ. Ngần ấy thôi cũng đủ để một ai đó không khỏi chạnh lòng.
Chưa kịp kìm nén lại sự xúc động, ông Hoan kể cho chúng tôi nghe về một người mẹ đã nhẫn tâm từ bỏ đứa con của mình. Theo đó, một người đàn bà có chồng đi làm xa ở tận Bình Phước, do không thể liên lạc với chồng, cô gái ấy cứ tưởng là người chồng không còn yêu và bỏ rơi mình. Khi đó cô gái đang mang thai gần 4 tháng. Ngẫm nghĩ rồi cô quyết định đi phá thai.
"Khi hay tin, tôi đã khuyên ngăn cô ta, nhưng rồi vô vọng, chính tay tôi đã chôn cất cho hài nhi xấu số ấy. Lúc này, người chồng đi làm xa về, biết chuyện, anh ta đã la mắng vợ và chạy ra nghĩa trang ôm ngôi mộ con mà khóc thương tiếc", ông Hoan xúc động nhớ lại.
Số phận sao trớ trêu với các em, những thiên thần nhỏ vốn là tài sản quý giá nhất trong cuộc sống này thế mà vẫn còn vô số bà mẹ nhẫn tâm dứt bỏ. Đây không còn là trách nhiệm của xã hội mà là ý thức cao độ của mỗi con người, đặc biệt là những đôi bạn trẻ đang yêu. Hãy dùng biện pháp an toàn để tránh thai và nếu lỡ thì hãy can đảm nhận trách nhiệm với máu mủ của mình, để giữ tiếng cười trẻ thơ, để những nghĩa trang lạnh lùng ngày một thưa dần những nấm mộ hài nhi.

Kim Đồng

No comments:

Post a Comment